Mẹ tôi qua đời khi tôi mới 6 tuổi, trong khi các anh trai tôi vẫn còn đang học cấp 2. Bố tôi, ở tuổi gần 40, trở thành người góa vợ, và điều này khiến cả làng bàn tán xôn xao về khả năng ông sẽ tìm kiếm một người phụ nữ khác.
Sau khi mãn tang mẹ, bố tôi đã đưa về một người phụ nữ trung niên, lớn hơn ông hai tuổi. Tôi nghe thấy những lời xì xào từ người lớn trong làng, họ cho rằng bà có tướng sát phu, và không ai dám lấy bà.
Kể từ khi mẹ tôi mất, bố tôi cũng bị gán cho cái mác cao số, khắc chết vợ. Chính vì vậy, giữa hai người đã nảy sinh tình cảm, và họ nhanh chóng trở thành một cặp.
Việc bố có vợ mới khiến chúng tôi, những đứa con, cảm thấy tội nghiệp cho chính mình. Mọi người thường thì thầm: “Mấy đời bánh đúc có xương, mấy đời mẹ ghẻ mà thương con chồng”. Những câu nói này vô tình tạo ra sự đề phòng trong lòng chúng tôi, mặc dù mẹ kế chưa bao giờ có hành động gì quá đáng.
Chỉ sau hai tháng sống chung, bố tôi phát hiện mẹ kế đã uống thuốc tránh thai. Khi được hỏi, bà thừa nhận rằng bà không muốn sinh con, lo sợ cảnh con chung con riêng sẽ xảy ra.
Bố tôi không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn lên bàn thờ mẹ cũ, thở dài và yêu cầu mẹ kế thắp hương cho mẹ tôi, đồng thời nhắc nhở bà chuẩn bị một bữa cơm để ra mắt họ hàng.
Kể từ khi có mẹ kế, cuộc sống của chúng tôi dần trở nên tốt đẹp hơn. Quần áo luôn thơm tho, bữa cơm có thêm nhiều món ngon. Mẹ kế chăm sóc nhà cửa và khuyến khích chúng tôi học hành, giúp bố tôi yên tâm làm ăn, và gia đình ngày càng khấm khá.
Tôi là con gái, nên có mối quan hệ gần gũi hơn với mẹ kế so với các anh trai. Mặc dù khoảng cách giữa mẹ ghẻ và con chồng dần được thu hẹp, nhưng các anh vẫn không cho tôi gọi bà là mẹ.
Dù mẹ kế có tính cách cứng rắn và nóng tính, nhưng bà chưa bao giờ đánh mắng chúng tôi. Mỗi khi chúng tôi mắc lỗi, bố sẽ là người đứng ra giải quyết.
Có lẽ các anh tôi nghĩ mẹ kế sẽ mách lẻo, nên không có thiện cảm với bà. Nhưng tình cảm mà mẹ kế dành cho chúng tôi trong suốt những năm qua, chỉ có tôi mới thực sự hiểu và đáp lại.
Khi trở thành mẹ, tôi mới nhận ra quyết định không sinh con của mẹ kế là một sự hy sinh lớn lao. Tôi luôn tâm niệm phải bù đắp cho những thiệt thòi mà bà đã chịu đựng vì chúng tôi.
Ba tháng trước, bố tôi qua đời mà không để lại di chúc. Trước khi nhắm mắt, ông đã căn dặn chúng tôi phải chăm sóc mẹ kế đến cuối đời.
Tuy nhiên, các anh tôi không thực hiện đúng lời dặn của bố. Sau lễ tang, anh cả đã mời mẹ kế và chúng tôi ngồi lại để chia thừa kế. Anh ấy đã chuẩn bị sẵn một tờ cam kết, yêu cầu mẹ kế ký giấy từ chối nhận tài sản.
Đồng thời, anh cũng yêu cầu mẹ kế giao toàn bộ giấy tờ nhà đất và chìa khóa két sắt. Tôi thấy mẹ kế ngồi im lặng, không có biểu hiện gì, chỉ thở dài và vào phòng mở két sắt, lấy tất cả giấy tờ để lên bàn.
Mẹ kế chậm rãi nói: “Các con yên tâm, dì không đứng tên tài sản của gia đình. Dù bố các con từng đề nghị đứng tên chung nhưng dì đã từ chối. Bố các con đã mất, dì chỉ còn các con là người thân”.
Những lời chân thành của bà khiến tôi thêm nể phục và yêu quý. Tuy nhiên, các anh tôi lại không coi trọng lời nói của mẹ kế. Họ lo sợ rằng nếu mẹ kế thay đổi ý định, tài sản sẽ phải chia đôi, và họ chỉ nhận được một nửa.
Vì vậy, anh cả nhất quyết yêu cầu mẹ kế ký vào cam kết, bất chấp sự ngăn cản của tôi. Hành động của các anh khiến tôi cảm thấy xấu hổ. Tôi không dám chứng kiến cảnh mẹ kế ký vào bản cam kết, nên đã xin phép ra về.
Khi chuẩn bị rời đi, tôi ôm mẹ kế và khẩn khoản: “Mẹ về ở với vợ chồng con nhé!”. Mẹ kế không trả lời, nhưng ánh mắt của bà nhìn tôi đầy trìu mến.
Tôi biết mình đã làm đúng, vì công sinh không bằng công dưỡng. Mẹ kế đã dành cả cuộc đời cho chúng tôi.
Độc giả Mai Lý
- Trí Tuệ Nhân Tạo: Giải Pháp Mới Cho Việc Lên Thực Đơn Hàng Ngày
- Rapper Mỹ Nhập Viện Do Liệt Nửa Mặt: Dấu Hiệu Cảnh Báo Nghiêm Trọng
- Giải cứu du khách nước ngoài khỏi cơn nguy kịch do nhồi máu não
- Nhiễm khuẩn bệnh viện có thể cướp sinh mạng hàng triệu người mỗi năm
- Long Châu hỗ trợ Bộ Y tế nửa triệu liều vaccine phòng ngừa sởi